Chiến Sĩ Vô Danh Tưởng Niệm Trung Tá Nguyễn Thị Hạnh Nhơn 30.4.2017
Anh chị em trong trong Hội HO Cứu Trợ Thương Phế Binh và Quả Phụ
(TPB & QP), quý vị trong Liên Hội Cựu Chiến Sĩ Nam CA
trong ban tổ chức Đại Nhạc Hội Cám Ơn Anh (ĐNH/CƠA)
thường gọi Bà Hội Trưởng Hội HO Nguyễn Thị Hạnh
Nhơn là “chị”, dù có nhiều người còn ít tuổi hơn con Bà.
Trong những ngày lo tang lễ cho Bà, những anh chị em trong tổ chức
nói trên đã mang tấm thẻ có
dòng chữ:
-CHÀO VĨNH BIỆT
CHỊ CẢ.
Ngày Chúa Nhật 23/7/2017, anh chị em Thiện Nguyện
Viên đã tự nguyện đóng góp để làm lễ giỗ 100 ngày cho “Chị Cả” tại
chùa Thiền Quang.
Khi Bà ra đi, đã có 13 chùa chiền và cơ sở tôn
giáo, 2 vị dân cử Liên Bang (Lou Correa, Alan Lowenthal),
quý dân cử các thành phố
Westminster, Garden Grove, Santa Ana, Fountain Valley, cùng 40 hội đoàn quân đội đến
tụng niệm, phân ưu, thăm viếng cùng tiễn đưa linh cữu của Bà.
Những chi tiết trên làm cho tôi nghĩ Hội HO là một
đại gia đình hòa thuận, ấm cúng, tràn đầy tình yêu thương, người “gia
trưởng” hiền hòa, phúc hậu, uy tín.
Hội HO cũng
được đồng hương tỵ nạn, các giới chức chính quyền địa phương, các
hội đoàn quân đội, hết lòng yểm trợ nên Hội đã tổ chức được 10 kỳ Đại Nhạc Hội Cám Ơn Anh
Thương Phế Binh VNCH với sự hợp tác “free” của anh chị em nghệ sĩ
Trung Tâm ASIA và đài truyền hình SBTN. Nhờ đài SBTN truyền hình trực
tiếp đi khắp các tiểu bang Hoa Kỳ nên Hội đã nhận được sự đóng góp
tài chánh của đồng hương khắp nơi. Với số tiền nhận được qua 10 kỳ
ĐNH, Hội đã giúp được từ 3 đến 9 ngàn gia đình TPB & QP tùy theo
kết quả của mỗi kỳ ĐNH.
Trong 10 kỳ ĐNH/CƠA đã có 3 lần ĐNH được tổ chức tại Bắc CA
vào những kỳ 3 ($688,619), kỳ 7 ($735,900), kỳ 9 ($1,206,346).
Cũng cần
biết thêm, tuy không tổ chức được ĐNH như Nam, Bắc CA, nhưng Cộng Đồng Người Việt Houston TX đã có phương
cách gây qũy riêng, năm 2016 đã gây quỹ được $263,000.00 và trao cho Hội HO, đóng
góp vào ĐNH kỳ 10 (hai trăm sáu mươi ba ngàn đồng). Năm 2017, Cộng Đồng Houston TX lại gây
quỹ được $466,547.00 và sẽ đóng góp số tiền
này (4 trăm sáu mươi sáu ngàn...) cho Hội HO nhân dịp tổ chức ĐNH/CƠA kỳ 11 vào
tháng 8/2017 tại SJ, Bắc CA.
Việc tổ
chức ĐNH hằng năm và ở những nơi khác nhau như thế thì việc yểm trợ
TPB/VNCH đã trở thành việc chung của cộng đồng, Hội HO có nhiệm vụ
phụ trách hồ sơ, hy vọng sẽ trở thành truyền thống “tình thương” của
cộng đổng người Việt hải ngoại.
Xin cùng nhau
mở rộng tấm lòng và bàn tay xây dựng, Hội HO hân hạnh được đón tiếp
tất cả quý vị cùng các cơ quan truyền thông, báo chí, sở thuế đến
thăm viếng, thanh tra, kiểm soát tài liệu, hồ sơ chi thu. Xin đến xem
tận mắt, cầm tận tay và hãy khuyến cáo nếu thấy Hội chưa làm đúng
nguyên tắc, thay vì ở tít mù xa, dùng tài năng và trí óc sáng tác
ra những bản tin đầy ác ý, nếu không muốn nói là thiếu lòng từ bi
hỷ xả. Thượng Tọa Thích Trí Dũng dạy rằng:
-Người có
trí tuệ, tài năng mà thiếu lòng từ bi thì dễ gây đau khổ cho tha nhân.
Trước đây tôi
chỉ nghe loáng thoáng về Hội HO, thêm mấy “ông thầy” từ VN trở lại
Mỹ, loan tin rằng ông đã gặp nhiều TPB, họ nói không nhận được yểm
trợ của Hội HO. Nghe “thầy” loan tin vậy khiến tôi không mấy có thiện cảm với
Hội HO cho tới một sáng Chúa Nhật vào khoảng giữa Tháng 7/2008...
Sáng Chúa Nhật, tôi và mấy người bạn đang ngồi
uống cafe’ tại tiệm Fa... trên đường Br.., Little SG, nơi quy tụ đông
khách hàng gốc lính, nơi các cựu quân nhân từ xa về Little Saigòn
muốn gặp đồng đội cũ thì cứ tới đây. Lúc ấy tôi thấy có hai bà
xách giỏ đứng nói với chủ tiệm điều gì đó, nhưng chủ tiệm luôn luôn
lắc đầu và cuối cùng xẳng giọng:
-Không được,
mất thì giờ.
Hai bà lẳng lặng xách giỏ đi ra! Hỏi
người ngồi bên cạnh tôi mới biết đó là bà Hội Trưởng và một chị
trong Hội HO đi dán quảng cáo cho ĐNH/CƠA để kiếm tiền gửi về cho anh
em TPB tại VN.
Người người
quanh đấy vẫn cười-cười nói-nói, café thuốc lá bàn tình hình chính
trị chiến tranh thế giới, ít ai để ý đến chuyện gì vừa xảy ra với
hai bà. Tôi ngó theo mái tóc bạc của một cụ bà ở độ tuổi ngoài 80
mà còn lặn lội “mưu sinh” cho TPB, hình ảnh ấy làm tôi nhớ tới chị cả
tôi, sau 30/4/75 cũng phải buôn thúng bán bưng, kiếm chút cháo rau nuôi
thằng con thương tật cụt tay, mù mắt trong trận Bình Giả ngày
31/12/1964.
Hình ảnh hai bà già tóc bạc lặn lội
mưu sinh như nhau, nhưng chị
tôi kiếm tiền nuôi con, còn Bà kiếm tiền cho tha
nhân, nuôi các thương phế binh, dù các TPB không phải đồng đội hay thuộc cấp trực tiếp của Bà,
nghĩa cử đó làm tôi nhớ tới một nhân vật trong truyện chưởng mà tôi
thích nên tôi đặt cho Bà cái “nickname”: Lão Bà-Bà chưởng môn phái
“Bị Gậy”.
Hình ảnh bà
già tóc bạc đã ngoài 80 mà còn “bị gậy” qua các phố phường kêu gọi
đồng hương yểm trợ cho các TPB làm tôi sực tỉnh nhớ tới TPB Long Cụt,
Tám Què, Thắng Chột, Chí Điếc, Đáng Đui đã một thời cùng tôi chia
nhau chén cay, điếu thuốc, nhưng tiếc thay, tôi đã mất liên lạc với
các anh em đó rồi sau khi Long Cụt qua đời!
Hồi ấy, một
chiều tháng 1/1985, tôi đang đứng xớ-rớ ở xa cảng miền Đông để tìm
phương tiện về nhà, vì mới từ trại Z30D ra, thì một “dân biểu” dừng
xe đưa tay vẫy chào:
-Anh mới ra
tù phải không? Chắc anh không nhận ra em.
Tôi trông anh
ta quen quen, lại “chân giầy chân dép”, tôi buột miệng:
-Long Cụt
phải không? Trung Đội 14 của Th/Úy Quang? Bị cụt trong trận kinh Cái
Thia, quận Cai Lậy, ngày 31/12/1967?
-Chính em đó
Cần Thơ*, em nhớ mãi cái roi mây của anh, bây giờ em làm “dân biểu”, dân
biểu đi đâu thì em chở đi đó. Lên xe đi anh, em chở anh về, mình còn
nhiều chuyện để nói với nhau...(*ám danh truyền tin của tôi khi ở đơn
vị ).
Lúc còn ở
đơn vị, chú em nào ba-gai, hay say-xỉn, ồn ào, tôi thường
“thương cho roi cho vọt”,
cho 5 cái roi mây, Long là khách thường xuyên của tôi.
Những ngày
sau đó, Long Cụt chở tôi đến một mơi... gặp các anh em TPB, rồi tôi
nhập chung sinh hoạt với họ, tuy không cùng đơn vị nhưng lại thương yêu
nhau, lá rách đùm lá nát. Ban ngày tứ tán kiếm ăn, người đạp xích
lô, người bán vé số, bán rượu (lậu), nấu phở... chiều về tập trung
tại chỗ Thắng Què sửa xe đạp, trước cổng vừơn Tao Đàn (góc Nguyễn Du và Trương Định) để “nhường cơm xẻ cháo” cho
nhau, hút chung điếu thuốc rê “bốc-lăn-xe”. Bữa nào chàng bán rượu ế,
chàng nấu phở mang về nồi “xí-quách” là anh em tôi vui tít cung mây,
ngà ngà say thì đâu cũng là nhà, ngả đâu cũng là giường. Đời sống
chúng tôi là thế nhưng vẫn bị tên công an khu vực phường “Lý Tự Trọng”
hăm dọa, đòi phá cái tổ ấm của chúng tôi với lý do tụ tập “âm mưu
lật đổ chính quyền”.
Thế rồi
ngày qua ngày vì tôi là “quan có hơn 3 năm tù” nên được đi theo diện HO, còn các “anh là lính áo
rằn”, là TPB nên Long, Tám, Thắng, Chí, Đáng ở lại, sống bên lề xã hội
trên chính quê hương mình, cái “tổ ấm” góc đường Trương Định cũng bị
công an giải tán. Tuy nhiên tôi vẫn liên lạc được với anh em qua địa
chỉ của nhà Long, nhưng rồi
Long qua đời nên tôi mất liên lạc với anh em từ đó và tôi đã quên các
anh TPB của tôi rồi! Có đại bàng, thẩm quyền nào mau quên như tôi
không? Tôi vẫn nhậu, vẫn “nổ” nếu không được dịp chứng kiến một mái
tóc bạc với “bị gậy”.
Sực tỉnh cơn
mê, tôi tìm tới Hội HO để xin làm thiện nguyện viên, cầm xấp vé ĐNH
theo chân các bạn Nguyễn Phán, Nguyễn Hàm, Hoàng Sinh... các chị Cảo,
Ức, Thuận, Miên v.v.., đến các cửa chợ, nhà hàng mời chào:
-Mời ông đi
qua, bà đi lại, cô đi tới, cậu đi lui, mua cho tui một vé ĐNH...
-Vé gì thế
ông già?
-Dạ thưa cô,
ĐNH/CƠA Thương Phế Binh...
-Cám ơn, mua
rồi...
Tôi không thể
chịu đựng nổi một ngày... tôi không thể “mặt dầy” năn nỉ mời họ mua
vé như các thiện nguyện viên khác, tôi đem trả xấp vé, Lão Bà-Bà
mỉm cười:
-Anh nóng
tính quá, phải kiên nhẫn...
-Em không
chịu nổi, mắc cỡ quá, dù không xin cho mình, để em kiếm cách khác
tiếp tay với chị tùy theo khả năng của em.
Quả thật
phải kiên nhẫn, phải có một tấm lòng thì mới vượt qua được thái độ
dửng dưng đối với TPB của một số cá nhân. Quý vị độc giả nào không
tin thì xin xuống đường một lần, tiếp tay với ban tổ chức ĐNH, đi bán
vé thì sẽ hiểu nỗi đắng cay ngay.
Việc thờ ơ
của một vài người khi tôi mời chào mua vé đã làm tôi tủi thân, chịu
không nổi trong khi Lão Bà Bà khuyên tôi phải kiên nhẫn.
Một lần
khác khi đọc báo, thấy tác giả “Gâu-Gâu” sỉ vả Hội HO và Lão Bà-Bà,
ông ta vu cáo đủ chuyện, bịa những tin động trời rằng Hội HO lợi
dụng ĐNH để nhấm nháp! Tôi thấy bất nhẫn quá, mang bản tin đến cho
Lão Bà-Bà xem, tưởng Bà sẽ bực mình, nhưng Bà lại mỉm cười:
-Chị đọc
rồi, bỏ đi, cứ chú ý đến chuyện nhỏ đó thì còn thời gian đâu mà lo
cho anh em. Ở sao cho vừa lòng người? Đến trời cũng còn bị trách.
Trời mưa đem niềm vui đến cho nhà nông thì các ông bà thành phố lại
than mưa làm buôn bán ế ẩm.
Thấy tôi còn
hâm hực Lão Bà-Bà nói tiếp:
-Xây xong cây
cầu bắc qua sông thì giao thông nhanh chóng, mang lại nhiều lợi ích,
ngàn vạn người mừng vui, nhưng chủ phà và những cô lái đò đưa khách
sang sông thì buồn muốn khóc. Những cô gái bán “mía ghim”, hàng quán hai
bên bờ sông, bến phà xưa kia, thì than trời, trách đất.
Em thấy đó,
làm sao cho vừa lòng mọi người được? Công việc của chúng ta hiện tại
là giúp cho anh em TPB chén cháo, mớ rau, còn ai đổ cháo đi là quyền
của họ. Làm việc từ thiện luôn cần chữ “nhẫn” đi theo.
Nghe lão Bà-Bà
nói có lý, nhưng lúc đó tôi
nghĩ khó mà “nhẫn” được, nhẫn là nhục, nhịn là nhục (nhịn nhục, nhẫn nhục).
Câu nói của TT Thiệu dễ thực hiện hơn:
-VC dùng dao
găm ta dùng kiếm, VC dùng súng lục, ta dùng súng trường, VC dùng súng
trường, ta dùng súng máy v.v...
Nhưng gần 10
năm sau (2008-2017), khi quá tuổi cổ lai hy, tôi mới nhận ra lời khuyên
của Lão Bà-Bà có lý có tình nên tôi đã học được từ Lão Bà-Bà
chữ “nhẫn”. Ngày trước “đi với ma thì mặc áo giấy”, nay ma nói gì,
mặc gì thì... “mackema”.
Trở lại
chuyện Hội HO và Lão Bà-Bà thận trọng nguyên tắc làm việc.
Ngày
28/4/2014, Dòng Chúa Cứu Thế Sài Gòn tổ chức “Tri Ân” cho hơn 400 TPB/VNCH, trong
khi đó ở Little Saigon, Hội HO cũng đang chuẩn bị cho việc tổ chức ĐNH
vào Tháng 8/2014, để cổ động cho công việc này, trên nhật báo Việt
Báo đã đăng bài viết: “Saigon Lớn Nhỏ Đều Nhớ Đến Các Anh”.
Khi bài bài viết đó được phổ biến, một
số độc giả đã gửi thư về Hội HO và nghị Hộ (ở Saigòn Nhỏ) yểm
trợ cho Dòng Chúa Cứu Thế (ở Saigòn Lớn) để sang năm, Tháng 4/2015, DCCT có phương tiện
lại tổ chức ngày “Tri Ân”, nhưng Lão Bà-Bà, Hội Trưởng đã trả lời
như sau:
*** Chúng tôi
nhận được các tin tức và đề nghị,... . Ý kiến rất là tuyệt vời xuất phát từ tấm
lòng của những đồng đội như chúng ta luôn nhớ đến tình Huynh Đệ Chi Binh...
Tuy nhiên, vì 3 lý do sau đây mà chúng ta chưa thực hiện được:
1/Thời
gian quá gấp rút, việc này tuy là ý nhỏ nhưng rất là quan trọng. Mọi công tác
ngoài nội quy đều phải có buổi họp trong Hội HO để cùng thảo luận giải quyết.
2/Theo nguyên tắc, khi xuất quỹ phải có giấy
tờ chứng minh... Với sở thuế (IRS), mọi số tiền thu được của Hội mỗi năm phải
khai thuế, phải có những hồi báo do mỗi TPB ký nhận để chứng minh, hoặc các hóa
đơn chi tiền.
3/Từ trước đến nay, Hội HO không có đại diện ở Việt Nam để lo cho TPB mà chỉ gởi thẳng
về nhà cho mỗi anh em, không qua trung gian vì lý do muốn giữ an ninh cho họ...
Vậy xin quý vị ráng kiên nhẫn, chúng
ta sẽ họp bàn cho năm tới...
Xin vui lòng thông cảm và xin
đề nghị, nếu muốn hổ trợ chương trình tốt đẹp này, thì chúng ta nên đóng góp từ
mỗi cá nhân thì sẽ hợp lý và kịp thời gian hơn. Tôi cũng xin sẽ đóng góp riêng
để ủng hộ.
Thân mến,
Hạnh Nhơn.
***.
Lá thư tuy
ngắn gọn nhưng Lão Bà-Bà đã giải thích được nguyên tắc làm việc
của Hội HO, ước mong rằng quý vị hiểu cho để công việc chung, yểm
trợ TPB, bớt gặp khó khăn hơn, mỗi ngày thêm tiến triển hơn.
Trong một
video, Thượng Tọa Thích Nhật Trung giảng cho đệ tử hiểu về “Trí Tuệ,
Từ Bi Vả Nhẫn Nhịn”, ngài nói rằng: “Theo quy luật, sự tiến hóa
phát triển nào cũng gặp lực cản, Thái Tử... bỏ ngai vàng, đi tu để
cứu độ chúng sanh cũng gặp khó khăn ngay từ trong Hoàng Cung, còn
ngoài đời thì Thái Tử bị chê là “dại” (TT và đệ tử cùng cười).
Trong công
cuộc tiếp hơi thở cho chính anh em chúng ta, những TPB, cũng gặp nhiều
“lực cản”! Lực cản đến từ những nơi xa vắng thiếu thông tin, đến từ
phía đối nghịch là chuyện bình thường, nhưng lực cản đến từ các
thẩm quyền, những người được thêm lon lá (lá dương liễu) nhờ một
phần thân thể của TPB bỏ lại trên chiến trường thì thật đáng tiếc,
nhưng không đáng trách, bởi vì họ thiếu tin tức, thiếu nghe, thiếu
nhìn, thiếu theo dõi truyền thông.
Xin nêu ra
một vài “lực cản” mà chúng ta thường nghe, thường xuất hiện trên
internet vào những thời điểm chuẩn bị tổ chức ĐNH/CƠA
Có “quan
trẻ” nói rằng:
-ND, BĐQ,
TQLC đã quyên góp cho TPB rồi, cần gì đến Hội HO.
Thưa đúng,
các Binh Chủng kể trên đã, đang yểm
trợ rất đều đặn, đầy đủ cho các TPB, nhưng đó là các TPB của Binh
Chủng họ. Riêng
Binh Chủng TQLC luôn luôn xin nhận lại từ Hội
HO những hồ sơ TPB/TQLC nào gửi “nhầm” địa chỉ.
Cũng cần
nói thêm rằng Tổng Hội TQLC ra văn thư:
-“Tất cả
mọi TQLC ở hải ngoại đều có bổn phận phải đóng góp vào quỹ
TPB/TQLC mỗi năm 100 đô la”.
Đây là bổn
phận chứ không “tùy hỉ”. Do đó ngoài việc TPB/TQLC nhận được quà theo
quy định thì mỗi khi có TQLC nào gặp hoàn cảnh khó khăn như nằm bệnh
viện hoặc từ trần thì đều được Tổng Hội TQLC trích quỹ để yểm trợ
đặc biệt.
Nếu đơn vị
nào cũng lo cho TPB của đơn vị mình thì đâu cần đến hội HO. Vậy xin “quan
trẻ” cho biết các TPB thuộc các sư đoàn Bộ Binh, Địa Phương Quân Nghĩa
Quân thì ai giúp? Quan biết nhiều quá, biết cả những điều không biết
rồi đem “gieo rắc đó đây những mầm” mống ung thư thì thật tội nghiệp
cho những TPB đáng bậc cha chú của mình mà họ đã chiến đấu trong
lúc “quan” còn cắp sách đến trường. Nay họ đang tiến dần lên đồi
chiếm mục tiêu cuối cùng, đâu nhất thiết tạo thêm “lực cản” hoặc lấy
móng tay moi vết thương cũ của anh em cho chảy máu, xưng mủ! Người có
thẩm quyền trả lời tất cả mọi vấn đề về HO và TPB cho “quan trẻ,
quan già” phe ta chính là “Lính Già” Thục Phán, người sáng lập Hội
HO và là Phó Nội Vụ.
Vẫn là những
bài ca quen thuộc do các “Việt Kiều” già về VN gặm cỏ non, khi trở
lại Mỹ thì “nhai lại” câu chuyện TPB vừa để che tội, vừa giúp phe ta
tạo lực cản:
-“Moi” có gặp một số TPB, họ nói họ không nhận
được sự yểm trợ của Hội HO!
Xin thưa: Hội HO đâu phải Bộ Xã Hội của Chính Phủ
VNCH mà quản trị được tất cả hồ sơ TPB, ai nạp hồ sơ thì Hội mới
biết mà gửi quà. Gần 20 ngàn hồ sơ TPB mà Hội HO đang giữ chắc chắn
còn thiếu nhiều so với số TPB thực sự. Cũng nhiều trường hợp tuy có
nhận nhưng bị hỏi vặn trong lúc khó khăn thì đành nói là không. Gặp
những trường hợp như vậy thì xin ông VK gửi tên tuổi người TPB đó tới Hội HO để xác
nhận, nếu đúng là chưa có hồ sơ thì ông đã làm được một việc ích
lợi cho TPB, cho Hội HO và ích lợi cho chính bản thân ông sau này hơn
là “xây 9 bậc phù đồ”.
Truyền
thông rất quan trọng, thay vì dùng truyền thông để tạo lực cản đối
với Hội HO khiến chén cháo của anh em TPB vơi đi thì xin quý vị dùng truyền thông, thông tin
đầy đủ về ĐNH/CƠA đến đồng môn, đồng khóa, đồng khóa khác chìa,
đồng đội, đồng hương, kể cả bà con, thân hữu xin họ mở rộng vòng
tay, yểm trợ cho
ĐNH thì kết quả hẳn sẽ khá hơn, đáng làm hơn và yên tâm với bản thân
hơn là tạo “lực
cản”
Tôi không
đủ sức, đủ lời khôn khéo mời đồng hương mua vé ĐNH nên tôi đã trả vé
lại cho Hội và hứa sẽ tìm cách khác để tiếp tay với Lão Bà-Bà, đó là dùng
sức mạnh của truyền thông, cộng với chữ “nhẫn”, kiên nhẫn, nhẫn nhục
gửi email thông báo về ĐNH đến tất cả những ai có thể gửi được để
xin mở rộng bàn tay... nhất là giới trẻ, con cháu chúng ta.
Trong một
lần chúng tôi đi thăm các thân hữu tuổi trẻ ở vùng Lancaster CA, không
xa Little Saigon là mấy, nhưng vì lo làm ăn, không nghe radio, không đọc
báo Việt nên không biết gì về ĐNH/CƠA, không biết TPB là ai! Sau một
hồi nghe giải thích, các cháu đã cảm động và cho chữ ký...Chữ ký
của tuổi trẻ không đáng bao nhiêu so với lợi tức kiếm được một ngày
hay một chầu nhậu, nhưng đó là một gói quà đáng kể, một niềm vui
trong cảnh khốn khó mà chúng tôi đã từng trải qua nên biết rõ.
Người ở
Lancaster CA không biết có Hội HO và TPB, ngay cả con cháu chúng ta chưa
biết tới ĐNH/CƠA, thì làm sao người thân của tôi ở Hamilton Ontario
Canada biết có ĐNH? Làm sao thân hữu ở các tiểu bang xa, ở Na Uy, Úc,
Pháp biết?
-Thưa đó
là truyền thông, là ai-phôn, ai-bát, không cần giúp một bàn tay, mà
chỉ cần một ngón tay, quẹt-quẹt lên màn hình vài cái là biết hết,
là TPB được một gói quà.
Các con số
cụ thể thu được từ các ...emails gửi cho gia đình và thân hữu ở xa
đã chứng minh hiệu quả của truyền thông. Cái “lực cản” không nhỏ là
chúng ta đã kêu gọi chính con cháu chúng ta chưa, dù các cháu rất
thành công trong sự nghiệp và sẵn sàng...huống chi đi kêu gọi bạn bè.
Cái lực
cản kế tiếp là làm sao họ tin tưởng chúng ta, bị cho là chuyện
“mựơn hoa cúng Phật”?
Đừng có lo, chúng ta chỉ làm nhiệm vụ
của một cái loa còn mọi yểm trợ thì:
-Chi
phiếu xin... Pay To ĐNH/CƠA.
-Mọi
sự
ủng hộ TPB xin gửi về:
Hội
H.O Cứu Trợ TPB và Quả Phụ VNCH.
PO
BOX 25554, Santa Ana, CA 92799
Tele: 714-590-8534.
714-539-3545 or
714-371-7967.
Để tiếp tay với Hội HO, để tưởng nhớ Lão Bà-Bà, chúng ta hãy
gác các lực cản qua một bên, mà mạnh dạn
làm cái loa, không phải cái “loa phường” đáng ghét, mà là cái loa kêu
gọi tình thương:
-Thứ nhất
cho kẻ đói ăn,
-Thứ hai cho
kẻ khát uống,
-Thứ ba cho
người rách-rưới ăn mặc.
Chúng tôi xin
tặng quý vị ân nhân và các vị sẽ là ân nhân tấm hình một TPB vừa
rách-rưới và rách cả dưới nữa.
Ngày Tri Ân
các TPB của Dòng Chúa Cứu Thế, ông không đến bằng tăng M113 ngày xưa
ông lái, ông không đến bằng chân giầy chân dép, chân không còn thì ông
đi bằng tay! Hai tay ông đi đôi guốc! Với người TPB cụt thì ghế không
để ngồi mà dùng làm đôi guốc.
Thiện nguyện viên bế
ông vào tham dự Ngày Tri Ân
của Dòng Chúa Cứu Thế tại Sài Gòn ngày
28/4/2014.
Tay TNV cầm đôi guốc (2 cái ghế nhỏ).
***
Kính Thưa Chị Hạnh Nhơn.
Mỗi khi tổ chức ĐNH, chị
luôn nhắc em những việc cần làm. Trước ĐNH kỳ 10 chị đã gửi email cho
em:
-“Tôi nhờ anh lên tiếng về việc Đại Nhạc Hội Cám
Ơn Anh kỳ 10. Nhờ
anh tiếp tay với các nhân viên của Hội để viết biên nhận và gửi thư cám ơn của Hội
đến các ân nhân như anh đã làm ĐNH kỳ 9. Thân mến, Hạnh Nhơn”.
Năm nay, 2017, sắp tổ chức ĐNH kỳ 11, chị không nhắc em nữa vì
chị đã đi xa, nhưng em luôn
ghi
nhớ lời chị nên mới bài viết này với mục đích vận động cho ĐNH kỳ
11 và vài điều về nói về công việc của Hội HO. Nói về Hội HO thì
không thể không nhắc tới “Bà Hội Trưởng”, điều mà chị luôn tránh lúc
còn sanh tiền và “xin tiển”. Nay chị đã đi xa, dù có ca tụng bao nhiêu
đi nữa chị cũng không cần, nhưng chúng em cần và những người còn tấm
lòng với TPB cần theo gương chữ “nhẫn” của chị: “Kiên nhẫn và nhẫn
nhục”.
Kính xin chị tha lỗi cho em khi phải
nhắc đến chị trong bài viết này.
Captovan
No comments:
Post a Comment